Tuổi trẻ là những ngày đẹp nhất, là mùa xuân rạo rực không hồi lại lần hai, là hồn sống hôm nay không kể ngày mai, là tất cả nông nổi cuồng ngông nhưng lại khiến người ta nuối tiếc mãi. Tụi mình, phiêu lưu vạn dặm cũng có, đắm say rạo rực cũng có, thất vọng não nề cũng có... Nhưng hơn hết mình tin rằng, qua mỗi lần như thế ta lại hiểu thêm về thế thái nhân tình, về những nghĩa lý luôn tồn tại vô hình trong đời sống đầy huyền diệu.  

Những câu hát dưới đây, không phải là thứ ngôn ngữ hiện thân nhưng trống rỗng, mà nó được kết đọng từ cả đời người, đời nghệ thuật của tác giả; là thứ nước mát lành tưới tắm trái tim, là liều thuốc xoa dịu cơn đau mỗi khi phong ba ập đến. 

Lắng nghe tiếng nhạc như lắng nghe chính bản thân mình, hãy thả hồn một phút để cùng Chicken Minds đi vào vườn xuân dịu êm với những câu hát mang đầy ý nghĩa đong tình này, nhé. 

Đen Vâu - “Đi Theo Bóng Mặt Trời” 

Chắc hẳn vì ít nhiều vẫn còn trong cái tuổi mà mọi người hay gọi là "trẻ" nên những câu chữ Đen Vâu viết đều ẩn, hoặc hiện rõ, khát vọng và nhiệt huyết hành động rực cháy của một cá nhân vào đời: 

"Lấy đam mê làm ánh mặt trời, để tâm hồn này không mất phương hướng.
Ta đi theo bóng mặt trời, từ hạ tới hay đông về qua.
Khi những đam mê, còn nồng cháy thì con đường đó sẽ không hề xa."  

Nhạc của Đen tuy rằng là rap, mang những giai điệu nhanh và dứt khoát, nhưng câu từ lại nhẹ nhàng thúc đẩy ta sống chậm lại và chọn đi theo điều mình muốn, theo mặt trời của riêng mình thay vì điều gì đó xa hoa để rồi đánh mất chính mình. Bởi, "Vài người thường ăn hải sản rồi lại chê bai mùi cá ao". Tuổi trẻ của chúng ta hẳn cũng là như vậy, mải chạy mà không biết vì sao, chạy vì bạn mình chạy mà quên mất rằng thật ra bản thân lại thích bơi hơn.

Ngọt - ‘Tôi bảo rằng không dễ gì tha thứ cho người khác, vẫn dễ hơn tha thứ cho mình.’ (Kẻ thù) 

Có mấy khi, lời thứ tha lại dễ thốt ra với một kẻ đã bội bạc đã từng gây cho ta nhiều lắm những lỗi lầm? 


Có mấy khi, phần ‘người’ lại thành công chiếm lĩnh phần ‘con’, đủ bao dung và độ lượng để gạt bỏ tất thảy mọi sai phạm của kẻ khác?  


Thật chẳng có mấy khi, bạn nhỉ? 


Quả thế, lòng tự tôn bảo bọc lấy lợi ích cá nhân trong mỗi người sẽ chẳng thể tiêu biến, miễn là họ còn sống trên đời, nên chẳng có mấy khi sự tha thứ lại được cho đi một cách đơn giản. Nhưng cũng chính cái lòng tự tôn đấy, sẽ làm cho chúng ta điên tiết hơn gấp bội, tức tối hơn biết bao, khi phát hiện chính mình lại là người đã phản bội lại lòng tự tôn của bản thân, rồi lại đắm mình vào cảm giác tội lỗi, dằn vặt, hay tệ hại hơn là trốn tránh đầy đớn hèn, thay vì thực sự ngoái lại, đón nhận sự sứt mẻ trong ta, mà khoan hồng trao cho mình một cơ hội mới.  


Bởi người ta chẳng ngại tha thứ cho chính mình, mà người ta sợ phải đối mặt với sai phạm của bản thân. Phải chăng cũng vì cảm giác đó, nên chúng ta dần trở nên keo kiệt với những người xung quanh, chẳng mấy khi có thể cho qua bất kể điều gì một cách nhẹ nhàng? 


Nếu bạn vừa ngầm đồng tình với câu hỏi trên, hãy giúp mình trả lời một câu hỏi nữa nhé. 


Rằng bạn ơi, hôm nay bạn đã tha thứ cho người, cho đời, và cho chính mình hay chưa? 

Lê Cát Trọng Lý - ‘Ai mà chẳng nói muốn được hạnh phúc, nhưng quan trọng là có muốn hạnh phúc thật không. Hay cứ nói muốn được hạnh phúc, nhưng rồi lại chọn sống một cuộc đời đau khổ?’

Người ta vẫn thường thao thao bất tuyệt về một đích đến cố hữu của kiếp người, một đích đến mang tên ‘hạnh phúc’. Ừ thì, họ bảo mình theo đuổi hạnh phúc, họ bảo mình sống là để trọn vẹn cùng niềm vui, nhưng lắm lúc, khối người trong số ‘họ’, lại chỉ lặp lại cái lý tưởng màu hồng đó một cách máy móc, bằng những động cơ rỉ sét luôn đâm đầu vào bao công việc thậm chí còn chẳng phù hợp với chức năng của nó, thay vì thực sự kiếm tìm một lối đi dẫn đến hạnh phúc - một hạnh phúc đúng nghĩa, một hạnh phúc do họ lựa chọn và khát khao. 


Sở dĩ cuộc đời tạm bợ và chóng vánh đến thế, vỏn vẹn một kiếp người chẳng biết được bao năm, đâu phải để họ phí hoài vào một lối mòn đau khổ để dày vò bản thân, càng đâu phải để họ chôn chân trong chuỗi tuần hoàn của vòng lặp không-dành-cho-mình? 


Nếu bạn không may nhìn thấy bản thân mình trong ‘họ’, xin hãy nhớ rằng, cuộc đời này là của bạn, là kết quả của sự đấu tranh kiên cường mà chính bạn đã giành lấy phần thắng, xin hãy tìm thấy hạnh phúc thực thụ của riêng mình và hãy thực sự mưu cầu có được nó, bởi bạn có quyền ‘chọn’ cách cuộc sống của riêng bạn vận hành. 


Trịnh Công Sơn - “Ngẫu nhiên”

Xuyên suốt hơn 600 bài hát, ngôn từ và suy ngẫm của Trịnh Công Sơn về cuộc đời luôn là điểm nhấn, là chất riêng nên thơ không ai giống được. Từ những câu chữ hiện rõ góc nhìn của ông như "Không có đâu em này. Không có cái chết đầu tiên. Và có đâu bao giờ. Đâu có cái chết sau cùng. Tự mình biết riêng mình. Và ta biết riêng ta." Đến những lời mang ý vị sâu sa và đầy tính triết học như "Hòn đá lăn bên đồi. Hòn đá rớt xuống cành mai. Rụng cánh hoa mai gầy. Chim chóc hót tiếng qua đời. Người ôm lấy muôn loài. Nằm trong tiếng bi ai." đều cho ta thấy một cái nhìn về lẽ chết thật hiển nhiên.  


Biết rằng hóa "cát bụi" chẳng phải sự thật hay ho gì cho cam, nhưng dũng cảm đối mặt với nó như những lời hát vang lên trong nhạc Trịnh, lại có khi chính là cách để ta có cơ hội được yêu, hiểu và cống hiến cho đời này. Nào biết rằng liệu ngày mai có còn mặt trời, ta sẽ tự nhủ bản thân phải tỏa sáng hết hôm nay. 


Kết

Tụi mình tin rằng, dù âm nhạc, văn chương, hay bất cứ loại hình nghệ thuật nào đi chăng nữa, thì sứ mệnh lớn nhất của chúng chính là dìu bước ta qua khỏi những đớn đau trong đời, là nơi dựa vô hình nhưng bất diệt để mình có ngả vào dịu êm. Từng lời ca tiếng hát ở đây, như đại diện cho một lời nói, một lẽ sống, một chân trời. Chicken Minds thật mong, dù ít dù nhiều thì chúng cũng sẽ chạm được đến tim bạn, cùng bạn đi qua những ngày trẻ trong veo. 


“Khi em khóc hãy bật nhạc lên, từng câu hát sẽ mang đi niềm đau 

Có những nỗi nhớ ta phải quên, để em bước tiếp những ngày sau...” 

(Bật nhạc lên - HIEUTHUHAI).