Sanh - lão - bệnh - tử là quy luật tự nhiên mà con người không ai có thể tránh khỏi. Ai cũng từng được sinh ra, trở nên cứng cáp, trưởng thành, đối mặt với tuổi già, và rồi lại trở về với cát bụi. Nhưng nếu chỉ mãi nghĩ rằng đời người thật giới hạn, ta sẽ không thể nào sống một đời trọn vẹn được. 


Bạn biết không, có thật nhiều góc nhìn về vòng tròn sinh mệnh mà đôi khi ta bỏ lỡ, vì cứ mãi lắng lo cho bao nhiêu tương lai còn lại trong đời. Thử lắng đọng lại xem, những quả bóng bay ấp ủ đầy giấc mơ thơ ấu của bạn, giờ đã bay đến phương trời nào rồi? Thử lắng đọng lại xem, những lần bạn rụt rè lùi lại trước thử thách, có vô tình cản bước bạn trên con đường đi tìm bản thân? Thử lắng đọng lại xem, những vết sẹo trong quá khứ mà bạn vẫn luôn căm ghét, có thật sự làm xấu đi tâm hồn vốn trong trẻo của bạn đến thế không? Và thử lắng đọng lại xem, những vinh hoa phú quý bạn luôn ao ước có trong đời, rồi sẽ ở lại trên thế gian bao lâu khi bạn cũng phải trở thành quá khứ vãn hồi? 


Những câu hỏi ấy thật rối rắm, và có thể là nhức nhối nữa, phải không? Vậy thì chúng tớ xin gửi đến bạn món quà tinh thần lần này, để xóa tan những mây mù trong tâm trí bạn mùa dịch . Và dù trong hoàn cảnh nào, hãy cố gắng sống hết mình từng giây phút của hiện tại, đóng góp cho đời tất cả bạn có thể, vì “mọi thứ rồi sẽ qua đi, chỉ còn tình người ở lại”. 

Totto Chan bên cửa sổ

Totochan bên cửa sổ là tự truyện của Kuroyanagi Tetsuko, là cuốn sách bán chạy nhất ở Nhật Bản sau Thế chiến thứ hai. Truyện về cô bé Totochan hiếu động, nghịch ngợm nhưng vô cùng đáng yêu. Bạn đọc sẽ cùng cười, cùng khóc với những kỉ niệm của Totochan qua những tình huống hài hước nhưng không kém phần nhân văn cảm động.  

Tottochan khác biệt với phần còn lại lớp học. Em gây ra một mớ rắc rối khiến cả lớp hỗn loạn. Mãi về sau một giáo viên lớp bên cạnh vẫn nhận ra Tottochan vì hầu như ngày nào cũng thấy em bị đứng phạt ngoài hành lang. Những rắc rối khiến người đọc cười không ngớt với giọng văn hóm hỉnh của Kuroyanagi Tetsuko. 


Không thể trừng phạt Totochan bằng kỉ luật, đòn roi bình thường, nhà trường buộc thôi học em. Vậy nhưng em chưa bao giờ bận tâm về điều đó. Điều Totochan quan tâm là cố gắng kéo người bạn bị bại liệt lên ngôi nhà cây của mình, là khi em vui sướng khi biết tất cả những người xung quanh em đều khỏe mạnh, kể cả con chó, con mèo em bắt gặp trên đường. Sự quan tâm đó còn là giọt nước mắt khi hai con gà của em bị chết. 


 Totochan đã may mắn khi học ở ngôi trường mới lý tưởng, giúp em phát triển bản thân một cách tự nhiên. Ngôi trường Tomoe dạy em nhiều điều, những gì em làm không còn đáng lo ngại. Xuyên suốt cả cuốn sách là những bài học về sự sẻ chia, tình bạn, tình thầy trò, tình yêu, ước mơ và hoài bão xoay quanh Tottochan. Thời gian thơ ấu của em cứ như vậy trôi qua rực rỡ. Đó là nền tảng cho một tương lai vô cùng tươi sáng, một Tottochan dũng cảm, thành công, giàu lòng yêu thương. Điều quan trọng nhất em vẫn là chính mình, được sống như em mong muốn,  không trộn lẫn với bất kì ai. 


Thông điệp xuyên suốt mà tác giả muốn gửi gắm tới chúng ta, chính là hãy biết nuôi dưỡng ước mơ và trân trọng tài năng của con trẻ, mỗi đứa trẻ đều là một thiên thần. Totto chan bên cửa sổ đưa đến góc nhìn mở ra cánh cửa thần tiên, đưa ta đến những góc nhìn vô tư của tuổi thơ: sự kì diệu của tình bạn và về ngôi trường mình học. Khi đọc vào tác phẩm, ta sẽ cảm nhận được tâm hồn ngây thơ của một đứa trẻ tuy không giống như những đứa trẻ bình thường nhưng lại rất biết suy nghĩ về mọi người xung quanh mà nó yêu mến. Họ thấy mình như được thanh lọc tâm hồn, và được yêu thương.

Đừng lựa chọn an nhàn khi còn trẻ

Khi còn trẻ, ta thường nghĩ mình bất tử. Thời gian với ta lúc ấy là vô thủy vô chung và nó thường bị lãng quên sau những cuộc vui không lối thoát. Trên đoạn đời của mỗi người, đối mặt với khổ đau, với đơn độc hay thất bại luôn là lẽ vốn dĩ. Nhưng khi vấp ngã, có người đối mặt và dũng cảm vượt qua để đứng dậy bước tiếp, còn có người lại sợ sệt mình sẽ ngã đau lần nữa nên đành chấp nhận hiện thực, để mong cầu ai đó sẽ đến giúp mình, mong thể giới cải tạo mình chứ không tự thân cải tạo thế giới bằng cách thay đổi mình. Có nhiều người đã chết ở tuổi 25, nhưng phải tới tận năm 75 họ mới được chôn cất. "Chọn an nhàn khi còn trẻ", là ta đang hoài phí thanh xuân, hoài phí quãng đời ngắn ngủi vô thường mà Thượng Đế đã ban tặng ta. Bởi sức trẻ chân dài vai rộng, ngoài kia người ta tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình, cớ sao bản thân cứ chôn vùi chính ta ngay trong giới hạn mình tự đặt ra? 


Quyển sách với những mẩu chuyện ngắn làm minh họa và các bài học được rút ra, sẽ cho ta cái nhìn cụ thể về các vấn đề một cách khách quan từ góc nhìn tác giả - người đã từng hoặc đang trẻ. Đây là một lựa chọn hợp lý nếu bản thân mỗi người đang chênh vênh giữ dặm đăng trình của chính mình. Gấp lại trang cuối, mong rằng mỗi chúng ta đừng lựa chọn an nhàn trong những tháng năm cần nỗ lực hết mình. 

Yêu những điều không hoàn hảo

Cuộc sống của chúng ta không bao giờ là hoàn hảo. Chúng ta bộn bề với biết bao với những mưu cầu, những lo toan thường nhật. Với những chấp ý như học giỏi hơn nữa, kiếm nhiều tiền hơn nữa, nổi tiếng hơn nữa,… ta phải làm cho ta hoàn hảo hơn nữa. Ta đã vô tình gánh lên vai mình “những chuẩn mực hoàn hảo” của xã hội. Đè nặng áp lực lên bản thân mình. 


Có lẽ đâu đó bạn sẽ tìm thấy chính mình khi đồng hành cùng “Yêu những điều không hoàn hảo” của Đại Đức Haemin chăng. Cuốn sách sẽ không dạy bạn phương pháp để học giỏi hơn, sẽ không dạy bạn cách làm giàu từ hai bàn tay trắng, cũng không dạy bạn cách để nổi tiếng. Cuốn sách sẽ dạy bạn cách yêu thương bản thân mình và nhìn nhận mọi thứ một cách trân trọng nhất.  


Với ngôn ngữ tinh tế, lối hành văn sắc sảo cùng những chất liệu, những kinh nghiệm chắt lọc từ cuộc sống được tác giả chiêm nghiệm và chia sẻ, “Yêu Những Điều Không Hoàn Hảo” sẽ là một cuốn sách tuyệt vời giúp bạn bình lặng, ngẫm lại bản thân giữa mùa dịch bão bùng. Có đẹp, có thực, có sâu lắng và nhẹ nhàng, dịu dàng như mạch nước ngầm len lỏi vào trong tâm hồn người đọc để rồi khiến bạn nhận ra: 


“Khi bạn tự biết trân trọng bản thân 

Thế gian cũng sẽ bắt đầu trân trọng bạn” .

Khi hơi thở hóa thinh không

"Khi hơi thở hóa thinh không" là cuốn tự truyện mà tác giả đã viết trong thời gian gồng mình chống chọi lại căn bệnh quái ác. Ở tuổi 36 với sự nghiệp đang trên đà thăng tiến, Paul - vị bác sĩ chuyên khoa thần kinh, người từng là "thiên thần áo trắng", mang đến hy vọng sống cho biết bao bệnh nhân, nay chỉ còn cách phó thác khát khao được sống tiếp của mình cho đồng nghiệp. Còn gì kinh khủng hơn, khi hơn ai hết, bản thân bạn lại chính là người hiểu rõ mình đang chết đi, và sẽ chết đi từ từ ra sao? Nhưng không, với Paul thì khác, đối với ông, bác sĩ không phải là đối thủ của tử thần, mà là "đại sứ của cái chết", nên đến những ngày cuối đời, Paul vẫn không mảy may ra sức chiến đấu, cự tuyệt cái chết, mà coi nó như một quỹ thời gian quý báu, để ông thực hiện những gì mình hằng mong muốn. Paul bắt đầu tìm về với đam mê viết lách mà mình đã từng bỏ lỡ, khi bán mạng hoàn thành các công việc của một vị bác sĩ bận rộn, ông bày tỏ niềm say mê đặc biệt của mình đối với văn chương, khi coi sách là "người bạn tâm giao", và cả nghị lực phi thường khi dám bắt tay vào hiện thực hóa ước mơ của mình, dù đã sắp trút hơi thở cuối cùng. Đặc biệt hơn, trước ngày giã từ cõi đời, Paul và Lucy - vợ mình, đã thành công có với nhau một bé gái, và ông đã được ra đi trong niềm hạnh phúc tột cùng, với cương vị đầy lạ lẫm - một người cha. Đối với nhiều độc giả, họ bày tỏ sự hụt hẫng khôn siết khi những trang cuối của cuốn tự truyện đã bị tác giả bỏ dở, mà người thay Paul hoàn thiện, không ai khác chính là vợ ông. Nhưng với riêng chúng mình, sự dang dở không hồi kết ấy, lại chính là dấu hiệu cho một tâm hồn còn mãi hiện hữu, và dường như, chẳng có cái kết nào là thỏa đáng, khi cuộc đời của Paul, vẫn luôn mãi khắc khoải trong trái tim, trong tâm trí của vô vàn bạn đọc. Giây phút quyển sách được khép lại, là khoảnh khắc trong bạn, trong mình, tồn đọng một cái nhìn trần trụi, thực tế nhất về diện mạo của cái chết, và lắng lại nơi tâm can chút gì đó bồi hồi, đáng để nhâm nhi trong từng dòng suy ngẫm. Mà trong đó, lời nhắn nhủ bật lên rõ nét nhất, chính là hãy sống hết mình, sống cho đến khi hơi thở... hóa thinh không!